Hoa rơi nước chảy vô tình
Câu thơ bỗng lạc tim mình chợt đau
Gương mờ bụi đóng bỏ nào lau
Dẫn kiếp trầm luân ủ đượm nhàu
Nghiệp mãi thi hành thân khổ trước
Oan thường hiện hữu ý buồn sau
Quan trường cõi tục hoài lưu đắng
Nghĩa lý đường chân chẳng học làu
Ngã chấp * mơ màng không tỉnh ngộ
Nên vàng nhiễm bẩn hóa bùn thau.
Nghiệp chướng mâm thờ cũng chẳng lau
Bình hoa để cúng rũ khô nhàu
Năm điều giữ đạo nào luôn trước
Bảy pháp tu mình lại mãi sau
Đĩa Tạng đều không lời to nhỏ
Bài Kinh chửa có đoạn thông làu
Coi thường tội lỗi rồi nhân quả
Ngã mạn nên vàng thảy hóa thau./.
"Mai mưa, trưa nắng, chiều Nồm
Trời còn biến chuyển huống mồm thế gian"
Ngoảnh mặt quay về lệ tủi lau
Đường tơ héo rũ nhạt phai nhàu
Nhân Gian uốn lưỡi nào lo hậu
Cõi Tục chu mồm chẳng nghĩ sau
Hám bạc lòng lang thành đứa ẩu
Tham danh dạ sói hóa tên làu
Ân tình bán rẻ thời như chấu
Nghĩa nặng coi vàng cũng tựa thau
học trò mạn phép họa bài của cô Bảo Minh Trang ạ Lavender
họa đảo vận
"Nhân sinh một kiếp hữu tình
Thấy vàng mờ mắt tâm mình đớn đau. "
Dương trần lẫn lộn giữa vàng thau
Nỗi khổ triền miên chửa thấu làu
Bộp chộp tâm hồn buông nghĩa trước
Lờ đờ lý trí thả nhân sau
Còn thêm bất chính lòng trung nhạt
Chẳng bớt vô tri đạo hiếu nhàu
Đến bữa ăn năn thì quá muộn
Tay cầm tội lỗi thế ai lau.
Bs:95
(Ngủ độ thanh)
"Ta ngồi mà thấy thương tình
Con gieo nghiệp chướng lòng mình quặn đau."
Sống giữa dương trần dạ phải lau
Bằng không mọi thứ cũng tan nhàu
Ưu phiền mỗi lúc chờ bên cạnh
Áo não bao ngày đợi cửa sau
Hãy bỏ oan cừu luôn huệ sáng
Đừng gieo nghiệp chướng sẽ tâm làu
Mai này hiểu rõ đường chơn đạo
Tịnh thổ như vàng chớ lẫn thau.
Quả nghiệp bao đời gắng giũa lau
Phù sinh một kiếp chẳng hoen nhàu
Năm điều phẩm hạnh nên cần trước
Lục pháp;* thanh thiền ngỡ để sau?
Cõi tục nhìn theo BỜ GIÁC khởi
Trần gian nhập thế chảy kinh làu
Tùy duyên lấy giả tầm chân đạo
BỂ TÁNH** loang mờ hãy gột thau./.